Chào mọi người,
Giữa guồng quay công việc và những mục tiêu nối tiếp nhau, có bao giờ bạn dừng lại và nhận ra mình đang “vận hành” thay vì “sống” không? Gần đây, tôi cũng đang ở trong trạng thái cạn kiệt năng lượng như vậy, cho đến khi tình cờ đọc được một bài viết trên blog ezwhy.com. Nó không đưa ra một giải pháp đao to búa lớn, nhưng lại chạm đến mình một cách nhẹ nhàng và sâu sắc. Vì thấy quá tâm đắc, tôi muốn chia sẻ lại góc nhìn này với các bạn.
Bài viết gốc đã vẽ nên một hình ảnh vô cùng quen thuộc: cảm giác trống rỗng, khi mọi thói quen yêu thích bỗng trở nên vô vị và tâm trí thì như một cỗ máy lặp đi lặp lại những vòng lặp mệt mỏi. Nhiều người trong chúng ta, đặc biệt là những ai làm trong ngành sáng tạo, công nghệ hay marketing, đều quá quen với áp lực phải-luôn-ổn và phải-luôn-hiệu-suất. Chính cái áp lực vô hình đó đôi khi biến chúng ta thành một phiên bản xa lạ của chính mình.
Nhưng điểm sáng của bài viết, và cũng là điều tôi muốn nhấn mạnh, chính là góc nhìn xem sự trống rỗng không phải là một thất bại, mà là một tín hiệu. Một lời mời gọi để ta tạm dừng lại. Thay vì cố gắng lấp đầy khoảng trống đó bằng những cuộc vui ồn ào hay vùi đầu vào công việc, bài viết gợi ý một giải pháp tinh tế hơn nhiều: hãy bắt đầu từ một vệt nắng.
Hãy tưởng tượng tâm hồn mình là một căn phòng trống. Việc chữa lành không phải là khuân vào đó những đồ đạc cồng kềnh, hoành tráng. Nó đơn giản là hành động hé mở một khung cửa sổ, để một tia nắng ấm áp len vào và sưởi ấm một góc nhỏ. Đó có thể là:
- Cho phép bản thân có 5 phút không làm gì cả, chỉ để nhận ra vệt nắng trên sàn nhà.
- Thực hành lòng biết ơn không phải vì điều gì lớn lao, mà chỉ vì hôm nay mình đã đủ can đảm để sống chậm lại.
- Áp dụng triết lý Kaizen cho tâm hồn: không cần những cú nhảy vọt, chỉ cần cam kết tốt hơn 1% mỗi ngày theo cách của riêng mình.
Hành trình chăm sóc sức khỏe tinh thần, theo cách này, không phải là một dự án với KPI và deadline. Nó là một con đường được dệt nên từ vô số những khoảnh khắc dịu dàng và kiên nhẫn với chính bản thân. Nó giống như việc "debug" tâm trí, không phải bằng cách cài đặt một phần mềm mới, mà bằng cách tìm ra và sửa những lỗi nhỏ nhất, bắt đầu từ những dòng code đơn giản nhất.
Bài viết này như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng, giữa thế giới luôn đòi hỏi chúng ta phải tiến về phía trước, việc cho phép mình dừng lại và sưởi ấm bằng một "vệt nắng" nhỏ bé chính là hành động dũng cảm và cần thiết nhất. Đó là bước đầu tiên để tái tạo năng lượng và tìm lại kết nối với chính mình.
Còn bạn, đâu là "vệt nắng" của bạn trong những ngày mỏi mệt? Hãy chia sẻ ở phần bình luận nhé.
📌 Nguồn: https://ezwhy.com/khi-long-minh-la-can-phong-trong-hay-bat-dau-tu-mot-vet-nang/ – Bài viết gốc từ blog ezwhy.com