Sáng nay cũng vậy. Một buổi sáng thứ Bảy lười biế

 uối tuần với tôi, đó là khoảng thời gian quý giá nhất, một ốc đảo bình yên giữa sa mạc hối hả của công việc. Tôi thích cái cảm giác được ngồi bên chiếc laptop thân thuộc, không phải vì áp lực deadline, mà chỉ để thỏa sức "vọc vạch" những dòng lệnh automation, nhìn chúng tự động chạy và sắp xếp lại thế giới kỹ thuật số của mình một cách ngăn nắp. Một cảm giác tự do và kiểm soát đến lạ.

ng, Sài Gòn ngoài kia vẫn còn ngái ngủ. Tôi tự pha cho mình một ly Nescafé nóng, hương thơm quen thuộc lan tỏa khắp căn phòng. Vừa nhấp một ngụm, vừa theo dõi một quy trình tự động hóa đang chạy trơn tru, tôi chợt thấy cuộc sống thật tiện lợi. Mọi thứ dường như đều có thể được tối ưu, được đóng gói, được phục vụ ngay tức thì, từ công việc cho đến ly cà phê trên tay.

Ly Cà Phê Đắng và Cái Giá Của Sự Tiện Lợi

Sự tiện lợi. Chúng ta yêu nó, khao khát nó, và sẵn sàng trả giá cho nó.

Suy nghĩ đó chợt gợi cho tôi nhớ về một bài viết tôi đọc được cách đây không lâu, một bài phân tích dài về việc "Coca-Cola đã giết chết Mexico như thế nào". Một câu chuyện rợn người về cách một thương hiệu biểu tượng, một lon nước ngọt giải khát, lại có thể che giấu đằng sau nó cả một hệ lụ

Post a Comment (0)
Previous Post Next Post