Chào các bạn,
Giữa guồng quay hối hả của công việc, những deadline marketing dồn dập hay áp lực phải liên tục nâng cấp bản thân trong thế giới công nghệ thay đổi từng giờ, đôi khi chúng ta quên mất việc phải chăm sóc "đứa trẻ bên trong" mình. Chúng ta thường có xu hướng tìm kiếm những liều dopamine nhanh chóng để lấp đầy khoảng trống, hoặc cố gắng vùi lấp nỗi buồn bằng sự bận rộn.
Hôm nay, tình cờ lướt qua blog ezwhy.com, tôi đã dừng lại rất lâu trước một bài viết đầy chất thơ và sự chiêm nghiệm. Đó không phải là một bài viết về kỹ năng cứng hay xu hướng thị trường, mà là một góc nhìn rất "người" về cách đối diện với cảm xúc tiêu cực. Tác giả đã mượn hình ảnh của một ly cocktail trong chiều mưa Sài Gòn để nói về sự trưởng thành và chữa lành. Tôi tin rằng, dù bạn là ai, đang làm nghề gì, bài viết này cũng sẽ chạm đến một góc khuất nào đó trong tâm hồn bạn.
Dưới đây là những gì tôi chắt lọc được từ bài viết tuyệt vời này, chia sẻ lại với góc nhìn của một người đang học cách cân bằng cuộc sống.
Không trốn chạy, hãy chọn sự đối diện tĩnh lặng
Trong văn hóa của sự vội vã, khi buồn, người ta thường tìm đến những chất kích thích mạnh, những cuộc vui ồn ào hay những ly rượu mạnh (shot) để nhanh chóng quên đi thực tại. Tác giả gọi đó là sự trốn chạy. Nhưng sự trưởng thành thực sự lại nằm ở một lựa chọn khác: Cocktail.
Tại sao lại là cocktail? Bởi thưởng thức nó là một nghi thức chậm rãi. Trong một không gian tĩnh lặng, tiếng nhạc Jazz dìu dặt, việc chọn ngồi lại, nhìn thẳng vào bản thân trong gương và cầm trên tay ly nước pha chế cầu kỳ chính là hành động dũng cảm nhất: Sẵn sàng đối diện với những con sóng lòng.
Vị giác của ký ức: Từ đắng ngắt đến ngọt hậu
Bài viết gốc có một sự so sánh rất hay về quá trình "nhâm nhi" nỗi buồn tương ứng với các tầng hương vị của ly cocktail:
- Cú chạm đầu tiên - Sự thừa nhận: Ngụm đầu tiên bao giờ cũng gây sốc với vị lạnh buốt và chua gắt. Đó chính là lúc ta thừa nhận: "Mình đang đau". Giống như việc khuấy động lớp trầm tích dưới đáy hồ, những ký ức, sai lầm và tổn thương sẽ ùa về. Thay vì đè nén, hãy để nó hiện hữu.
- Sự hòa quyện - Góc nhìn đa chiều: Khi đá tan dần, các vị bắt đầu hòa quyện. Cuộc sống và công việc của chúng ta cũng vậy, không có gì hoàn toàn đen hay trắng. Nỗi buồn mang màu xám. Khi bình tĩnh lại, ta học được cách nhìn nhận quá khứ bằng sự thấu cảm và bao dung hơn. Những vấp ngã ngày xưa chính là nguyên liệu tạo nên chiều sâu của bản thân ngày hôm nay.
- Dư vị cuối cùng - Sự chữa lành: Khi ly cạn, đá tan hết, thứ còn lại là vị ngọt hậu và cảm giác nhẹ nhõm. Chữa lành không có nghĩa là xóa sạch ký ức, mà là chuyển hóa nó từ một khối đá sắc nhọn thành dòng nước mát lành.
Trưởng thành là làm hòa với chính mình
Điều tâm đắc nhất mà tôi rút ra được từ bài viết này chính là định nghĩa về sự trưởng thành. Nhiều người trong chúng ta, đặc biệt là nam giới hoặc những người làm quản lý, thường lầm tưởng trưởng thành là phải khắc kỷ, phải giấu nhẹm cảm xúc.
Nhưng không, tác giả đã chỉ ra rằng: "Trưởng thành không phải là ép mình luôn vui vẻ, mà là học được cách đối đãi dịu dàng với những khoảng tối trong lòng." Nỗi buồn không phải kẻ thù, nó là một người bạn đường trung thực nhắc nhở ta biết trân trọng những khoảnh khắc hạnh phúc.
Lời kết
Đọc xong bài viết, tôi chợt nhận ra việc dành thời gian cho bản thân (Me-time) không phải là lãng phí, mà là một bước cần thiết để nạp lại năng lượng. Dù ngày mai thị trường có biến động thế nào, deadline có gấp gáp ra sao, thì đêm nay, hãy cứ cho phép mình được yếu đuối một chút, được "nhâm nhi" nỗi buồn một cách tinh tế để rồi ngày mai thức dậy với một tâm thế vững vàng hơn.
Nếu bạn đang cảm thấy chênh vênh, hãy thử tìm đọc bài viết gốc. Có thể bạn sẽ tìm thấy sự đồng điệu và liều thuốc tinh thần cho riêng mình.
---
📌 Nguồn bài viết gốc: https://ezwhy.com/ly-cocktail-thu-ba-khi-toi-hoc-cach-lam-hoa-voi-noi-buon/ – Bài viết gốc từ blog ezwhy.com